Người thừa kế của gia tộc sát thủ
Phan_45
"Tu vi nhìn không ra, chỉ có hai khả năng, một là do bọn họ không để lộ ra đấu khí, hai là tu vi bọn họ so với chúng ta còn cao hơn" Tề Vân cũng đoán không ra, sau đó lên tiếng nói với Phương Thế Hạo.
"So với chúng ta còn cao hơn?" Phương Thế Hạo nhẹ giọng đáp, quay lại nhìn thị vệ phía sau: "Đi thăm dò lai lịch của hai người này"
Chuyện tình kì lạ như vậy, nếu không điều tra rõ ràng thì chỉ sợ sẽ để lại tai họa sau này.
Bạch Băng giống như đã sớm biết ánh mắt nhòm ngó của hai người này, liền quay đầu nhìn lại. Bạch Băng khóe miệng khẽ động, vẻ mặt ngông cuồng hơi hơi nâng cằm, đem khí thế của Phương Thế Hạo và Vân Tề cùng đè ép xuống.
Hai người gia chủ ở trong long run lên, vẻ mặt biến sắc, trong lòng thầm nghĩ ánh mắt của người nam tử này thật đáng sợ'
"Diệt môn rồi" Bạch Băng nâng lên ly rượu khẽ nhấp môi, sau đó cất lên giọng nói vô cùng nhẹ nhàng, giống như là đang cùng nói chuyện với không khí vậy.
"Vậy thì sao chứ" Thần Công Liên trừng mắt, nếu như không diệt môn, bọn họ sao có thể ngồi ở vị trí tốt như vậy ạ.
Lời này nếu như bị người khác nghe được, không hộc máu mồm mới là lạ. Vì hai cái vị trí này mà đem cả nhà người ta diệt môn. Mẹ nó, có cần phải ngoan độc như thế không!
"Không sai!" Khó có khi được Bạch Băng nàng lên tiếng đồng ý, vì nàng rất tán thưởng thủ đoạn này ạ.
"Thì ra là Băng nhi thích thủ đoạn đầy máu tanh như vậy" Thần Công Liên ái muội tiếp cận Bạch Băng, cười vô cùng tà mị.
Đột nhiên đưa tay truyền một dòng nội lực sang cơ thể Bạch Băng, ánh mắt Bạch Băng lạnh lùng, đưa tay cắt ngang nội lực của Thần Công Liên.
"Có ý gì?" Tại sao lại truyền nội lực cho nàng, sợ nàng thua?
"Giải thưởng chính là Thất Huyết Linh Lung, ở đây đều là cao thủ, ta là sợ ngươi thua làm mất mặt ta" Thần Công Liên nói xong, hoàn toàn không để ý tới sắc mặt Bạch Băng đã đen lại.
Trong lòng Bạch Băng hiện lên tức giận, làm mất mặt hắn? Biến! Nàng thắng hay thua thì liên quan gì tới hắn, Thất Huyết Linh Lung này nàng muốn có, ai có thể ở dưới mắt nàng mà dám lấy đi vật nàng xem trọng!
"Đùng đùng" Tiếng chiêng trống luận võ lại vang lên trong sân.
"Giải thưởng luận võ lần này chính là , Thất Huyết Linh Lung" Phương Thế Hạo đứng lên nói xong lại quay đầu nhìn về thị vệ phía sau: "Đem Thất Huyết Linh Lung lên đây"
Dứt lời, tất cả mọi người ở trong sân đều mở to mắt, Thất Huyết Linh Lung này bọn họ chưa từng thấy qua, hiện giờ Phương gia lại đem nó ra ngoài, bảo bọn họ không nhìn làm sao được.
"Mau nhìn kìa, đó chính là Thất Huyết Linh Lung" Thị vệ nâng trên tay một viên hạt châu trong suốt, ở chỗ sâu nhất trong hạt châu là một giọt nước màu đỏ tươi có hình dáng giống như giọt nước mắt.
"Rốt cuộc cũng không uổng công tới đây, cho dù chỉ là nhìn thấy tuyệt thế bảo bối này thôi cũng đều đáng giá"
"Đúng vậy, chỉ cần nhìn thôi cũng đã thỏa mãn"
Trong sân những tiếng than thở không ngừng vang lên, thị vệ đem Thất Huyết Linh Lung đặt ở vị trí giữ hai vị gia chủ Phương gia và Tề gia. Trông nó giống như một ngọn đèn tỏa sáng, vô cùng chói mắt.
Bạch Băng nhìn chằm chằm Thất Huyết Linh Lung, quả nhiên là thứ tốt. Huyết Chú, nàng đã từng tra tư liệu và biết được, thuốc giải của Huyết Chú nhất định phải có Thất Huyết Linh Lung mới chế được, toàn bộ thiên hạ trừ bỏ cái này thì không có gì có thể thay thế.
Sau khi chữa khỏi Huyết Chú, nàng cùng hắn sẽ thật sự không còn liên quan!
Chỉ là lời nói tùy hứng, nhưng thật sự trong lòng nàng không lo lắng sao?
"Hiện tại tỷ thí bắt đầu" Một tiếng chiêng trống hạ xuống, do số người tham dự quá đông nên đành bắt đầu bằng phương thức tám đối với tám.
Người chủ trì sau khi lên tiếng, ở giữa sân thi đấu có vô số bóng dáng bay lên. Chỉ cần nhìn thân thủ cũng đủ biết những người tham ra luận võ lần này đều là cao thủ chứ không phải là kẻ đầu đường xó chợ.
Trong nháy mắt tất cả người ở giữa sân đều cùng lúc ra tay.
Binh khí trong tay vung lên, đâm về phía đối thủ trước mặt mà chém giết. Tám người đấu với tám người, đao quang kiếm ảnh va chạm vào nhau tạo thành những tiếng động hỗn loạn, có người hô to, có người gào thét, có người bị thương mà phun máu tươi.
Trên giang hồ luận võ, tất cả đều ra tay rất tàn nhẫn. Căn bản đây không phải là tỷ thí mà đã trở thành cuộc chiến chém giết thì đúng hơn.
Máu tanh văng ra khắp nơi, người có công phu kém hơn đều lần lượt ngã xuống.
Rất nhanh vòng tỷ thí đầu tiên được kết thúc sau một màn máu tanh, người còn sống sót chuẩn bị tiến hành trận tỷ thí tiếp theo.
Trận chiến đầy máu này không hề làm cho các nữ nhân ngồi xem sợ hãi, mà trái lại bọn họ càng thêm vui sướng, nam tử trong sân thì không ngừng gào thét trợ uy.
Có thể nói là tình hình trước mắt vô cùng hỗn loạn.
Trong lòng Bạch Băng cười lạnh, quay đầu nhìn lại vị nữ tử duy nhất ở đây. Vừa vặn nàng kia cũng nhìn về phía nàng, trong không khí đột nhiên truyền tới một mùi hương thơm mát.
Mùi hương tuy rất nhạt, nhưng đối với người mẫn cảm như Bạch Băng thì rất khó mà lừa được.
Mê dược, Bạch Băng che lại các huyệt đạo, giương mắt nhìn về vị nữ tử trang điểm vô cùng xinh đẹp kia, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười lạnh.
"Độc Nhân Hoa, là nữ nhân độc nhất trên đại lục, nhưng gặp phải nàng thì ngươi thật không may rồi" Thần Công Liên vừa xem vừa lên tiếng.
Độc Nhân Hoa là nữ nhân độc nhất? Nàng thật muốn khiêu chiến thử một lần.
Cổ tay lật ngược, trong tay liền xuất hiện bột phấn, nhẹ nhàng dùng lực khiến nó tản ra khắp xung quanh.
Trong không khí vốn chỉ là một mùi hương nhàn nhạt, hiện tại đột nhiên lại trở nên nồng đậm hơn rất nhiều.
Cổ tay bên trái của Độc Nhân Hoa run lên, lập tức đè lại huyệt thái dương của chính mình, rồi đưa mắt nhìn về phía Bạch Băng tìm tòi nghiên cứu.
Trận tỷ thí tiếp theo ở giữa sân cũng đến hồi kết thúc.
"Trận tỷ thí tiếp theo" Vừa mới kết thúc, người chủ trì đã lập tức lên tiếng.
"Đến lượt ngươi, ngàn vạn lần đừng để ta mất mặt" Thần Công Liên lười biếng nâng mắt, dừng lại ở vị trí người đối diện, khóe miệng mấp máy.
"Biến!" Bạch Băng đứng lên, không hề khách khí quát lên một tiếng, miệng người này thật đáng đánh đòn!
Mọi người xung quanh nhìn người thiếu niên tuấn mỹ đang đứng trên sân tỷ thí, nhất thời há to miệng, cứ tưởng rằng hai người này tới để xem náo nhiệt, ai có thể nghĩ là tới để tỷ thí ạ.
Trận chém giết này vô cùng thảm thiết ạ, nếu người tuấn mỹ như vậy mà bị giết thì thật đáng tiếc.
"Đây không phải là muốn chết sao?"
"Tiểu huynh đệ, ngươi vẫn nên đi xuống đi, chỗ này không phải là chỗ vui đùa đâu"
"Đúng thế, đao kiếm không có mắt, nếu như khuôn mặt tuấn tú này bị thương thì sẽ làm rất nhiều người đau lòng ạ"
Mọi người ta một câu ngươi một câu, tất cả đều muốn khuyên bảo Bạch Băng ở trong sân.
Phương Thế Hạo thấy Bạch Băng đứng lên thì nhíu chặt mày "Tề huynh, ngươi cảm thấy như thế nào"
"Chẳng lẽ tìm người đi lên để thử xem công phu của hắn, nhìn hắn yếu đuối như thế kia, nói không chừng cũng không lợi hại như vậy" Tề Vân nói xong thì vung tay lên, hậu vệ đứng phía sau cũng rời đi.
"Không ai cùng ta đánh cờ à?" Bạch Băng nhìn đối thủ, mở miệng nói một câu lạnh lùng.
"Lão tử tới đánh cùng ngươi" Bạch Băng nói xong thì ở giữa sân có một bóng người bay lên.
Người này vô cùng cao lớn uy mãnh, trong tay cầm đôi chùy hạ xuống.
Bạch Băng đưa mắt nhìn qua đối phương, trong mắt là vẻ khinh miệt rõ rệt hiện lên trên mặt.
"Tiểu tử, thể hiện công phu đi" Nam tử cao lớn giơ đại chùy chỉ vào Bạch Băng, ánh mắt cũng là miệt thị.
"Tốc chiến tốc thắng" Chỉ một lời nói như vậy mà đã đem đối phương gắt gao áp trụ.
Sắc mặt nam tử cao lớn đen đi "Tốt, tốc chiến tốc thắng" Nói xong thì đôi chùy liền hướng thẳng về phía Bạch Băng mà đập, khí thế vô cùng sắc bén mang theo dũng khí mãnh liệt .
"Xong rồi, xong rồi"
"Ngươi nhìn xem nam tử kia vẫn còn chưa di chuyển kìa, chắc không phải là một chút tu vi cũng không có chứ"
Nhìn tình huống như vậy thì mọi người đều trợn trắng mắt, nhìn thấy đại chùy sắp nện vào người thiếu niên kia đến nơi rồi, vậy mà hắn vẫn còn đứng im bất động, chẳng lẽ là tới tìm chết sao?
Bạch Băng đang khép hờ hai mắt, bỗng nhiên bật mở bắn ra hào quang, trong nháy mắt đã di chuyển thân thể, mọi người chỉ kịp nhìn thấy một tàn ảnh chớp lóe, sau đó là thân thể đang giơ đại chùy của hán tử liền ngừng lại như bị dừng ảnh vậy.
"Sao lại thế này?" Mọi người ở bên dưới đều kinh hãi.
Vẫn còn chưa kịp để bọn họ phản ứng lại, thân thể hán tử cao lớn đã 'ầm' một tiếng nổ tung. Toàn bộ thân thể đều vỡ nát, tứ chi không ngừng bắn văng ra bốn phía.
Chương 48 Sóng Gió Lại Nổi Lên.
Vẫn còn chưa kịp để bọn họ kip phản ứng lại, thân thể cao lớn của hán tử đã 'ầm' một tiếng nổ tung. Toàn bộ thân thể đều vỡ nát, tứ chi không ngừng bắn văng ra bốn phía.
"A........"
"Mẹ nó! thật quá khủng bố rồi"
"Hắn ta đang dùng là công phu gì vậy?" Chung quanh sân vang lên liên tục tiếng kêu sợ hãi.
Ai có thể nghĩ tới một người thiếu nhiên yếu đuối lại có thể đem một hán tử cao lớn giết chết, mà thủ đoạn ra tay còn vô cùng lưu loát sạch sẽ, tàn nhẫn vô tình.
Còn chưa kịp nhìn thấy chiêu thức ra sao, người hán tử cường tráng kia chỉ trong nháy mắt đã nổ tung thành từng mảnh vụn, mà tất cả chỉ xảy ra trong một cái chớp mắt.
Bảy vị võ giả ở bên cạnh cũng vừa mới bắt đầu ra tay thì bên này đã kết thúc tỷ thí, chuyện này khiến cho các võ giả cũng phải kinh hãi, quay đầu nhìn về phía Bạch Băng. Trong mắt của tất cả mọi người đều là giật mình, thậm chí đã quên luôn cả cuộc tỷ thí của chính mình vẫn đang diễn ra.
Bạch Băng khóe miệng nhếch lên hừ lạnh một tiếng, quay đầu đi về phía bên ngoài võ đài tỷ thí. Thần Công Liên ngồi ở trên ghế nhìn Bach Băng đang đi về phía mình thì dựng thẳng ngón tay cái lên, thủ đoạn thật cao minh.
Thật đúng là không biết khiêm tốn, trận đầu mà đã làm náo loạn tới như vậy để ra oai, chỉ sợ hai vị lão gia hỏa kia cũng ngồi không yên đi.
Suy nghĩ của Thần Công Liên quả thật không sai chút nào, hai gia chủ Tề gia và Phương gia hiện giờ như ngồi trên đống lửa, liếc mắt nhìn nhau, ở trong mắt đều là chấn kinh. Hán tử tay cầm đại chùy kia công phu cũng được coi như là lợi hại, thế mà chỉ một chiêu đã mất mạng, hơn nữa bọn hắn đều không nhìn rõ được chiêu thức ấy ra sao.
Ngay cả Độc Nhân Hoa với Nhiếp Phong đang ngồi trên ghế cũng đều phải liếc mắt nhìn thoáng qua Bạch Băng, sâu trong mắt là đủ mọi loại phức tạp.
Rõ ràng hành động của Bạch Băng đã làm cho hai vị gia chủ xác định ra được, công phu của nàng nhất định là ở trên bọn hắn. Hai người này thân phận không rõ, sợ rằng nếu đoạt vị trí quán quân thì bọn họ cũng chưa chắc đã nắm được ở trong tay. Người này lợi hại như vậy, nếu không thể giữ được thì chỉ có thể giết!
Bạch Băng đi xuyên qua các dãy ghế, nhìn đám người trước mắt. Đám người đang vây xem, trông thấy Bạch Băng thì liền tránh ra một lối đi, bọn hắn hiện giờ trông thấy nàng thì chẳng khác nào trông thấy quái vật.
Gió thổi từng trận, thổi bay cả vạt áo màu trắng dính máu, rõ ràng đó là máu tanh vô cùng tàn nhẫn nhưng dính ở trên người nàng lại tản ra một loại hơi thở cao quý như tiên giáng trần.
---------
Xích Nguyệt quốc - Hoàng cung.
Tất cả văn võ bá quan đều đứng ở phía dưới, túm năm tụm ba thì thầm bàn tán, trên mặt là thần sắc vô cùng hoảng sợ.
"Hoàng thượng giá lâm" Thanh âm thái giám vang lên, sau đó là Xích Liên Hoàng ngồi xuống ghế vàng ở trên cao.
Chỉ mới một tháng trôi qua, Xích Liên Hoàng đã già đi rất nhiều, mái tóc đã có sợi bạc hiện lên, sắc mặt thì càng lúc càng xấu đi.
"Có việc khởi tấu, không có việc thì bãi triều" Giọng nói bén nhọn của thái giám lại vang lên.
"Hoàng thượng, thần có chuyện quan trọng cần khải tấu"
"Hoàng thượng, thần có chuyện cần tấu"
“Hoàng thượng, có công văn được truyền cấp tốc từ tám trăm dặm cần được khải tấu"
Thái giám vừa nói xong, các đại thần đều liên tục bước ra khỏi hàng ngũ.
"Khụ khụ......." Xích Liên Hoàng tay giữ ngực ho khan vài tiếng, vẻ mặt hiện lên màu trắng bệch: "Nói"
"Hoàng thượng, Đê điều ở Vũ Châu bị nước cuốn làm sụp đổ, dân chúng bị thương và chết vô số"
"Lệnh cho Hộ Bộ cấp trăm vạn ngân lượng, khụ khụ....." Xích Liên Hoàng mấp máy miệng lên tiếng.
"Hoàng thương, tám trăm dặm truyền tin báo lại, biên quan bị hai nước bao vây, chỉ sợ......."
Đại thần kia còn chưa nói xong, bên ngoài đã truyền đến tiếng vang động trời!
Âm thanh chói tai cùng với tiếng trông kèn diễn tấu vang lên khiến người phải kinh hoảng!
Các vị đại thần ở trên triều đều hoảng hốt, tiếng trống và kèn dồn dập như vậy, âm thanh này ở trong lòng bọn hắn đều hiểu rõ, chuyện lớn không ổn ạ.
Sắc mặt Xích Liên Hoàng vốn đang đại biến, nay âm thanh cấp tốc vang lên, đã triệt để làm cho hắn trở nên tái nhợt. Hai nước vây công, vậy...........
"Hoàng thượng, chuyện lớn này cùng với tiếng trống trận truyền tới hoàng cung liệu có phải là đã có chuyện không tốt xảy ra?” Đại thần nói xong, trong lòng cảm giác như có tai họa ngầm đang diễn ra, tiếng động này có phải là ở biên quan đã có gì không hay rồi không, hay là chuyện xấu nhất đã xảy ra rồi!
Phượng Hoa cung.
"Nương nương, nương nương........." Cung nữ bối rối chạy vào đại sảnh, vừa lúc đối mặt với Đông quý phi.
"Tiếng kèn này là chuyện gì xảy ra?" Đông quý phi vội vàng đi lên trước vài bước, nhịp trống và tiếng kèn khẩn cấp như vậy, chẳng lẽ là có chiến sự gì xảy ra rồi hả?
Đúng thế, nhìn khắp bốn nước, với tình thế hiện giờ thì làm sao có thể giữ được tình trạng nước sông không phạm nước giếng, cho nên nếu có tấn công cũng không phải là chuyện không thể ạ!
"Nương nương, có chuyện lớn không hay xảy ra rồi ạ, Khương Vân quốc và Đông Liêu hai nước đều mang đại quân tiếp cận nước ta, tình huống vô cùng nguy cấp"
"Hai nước vây công....." Đông quý phi lui về phía sau hai bước, thân hình bất ổn, nếu như không phải có cung nữ đỡ lấy thì đã té ngã xuống đất rồi.
Này..... Hai nước vây công Xích Nguyệt, dù Xích Nguyệt có mạnh tới đâu cũng không thể ngăn cản nổi. Hơn nữa bây giờ Triệt nhi đã từ bỏ đi vị trí Vương gia, cùng cả hoàng cung đoạn tuyệt quan hệ. Xích Nguyệt của nàng giờ làm gì có ai có thể đứng ra cùng với hai nước kia chống đối được ?
"Nương nương" Cung nữ đỡ quý phi đến giường ngồi xuống, sau đó đứng dậy lấy một ly trà mang tới.
Sắc mặt Đông quý phi tái nhợt, chuyện này biết làm sao cho tốt ạ. Hoàng thượng bị bệnh, Triệt nhi không hỏi thế sự, Vũ nhi cũng rời đi, hiện giờ hai nước tấn công Xích Nguyệt, đây còn không phải là chuyện quá dễ dàng sao!
"Thúy nhi, nhanh đi Lục vương phủ, truyền Lục vương gia tới" Đông quý phi nắm chặt quả đấm, dù cho hắn có đoạn tuyệt quan hệ với nàng thì sao, chẳng lẽ ngay cả dân chúng Xích Nguyệt hắn cũng nhẫn tâm mở to mắt nhìn bọn họ đi vào đường chết sao!
"Nương nương........" Cung nữ có chút sợ hãi, Lục vương gia lạnh lùng tàn nhẫn, một tháng trước đã chặt đứt quan hệ với cả hoàng cung. Bất cứ ai đi Lục vương phủ truyền chỉ thì đều không một có thể trở về, sống thấy người chết không thấy xác, nàng sợ ạ!
"Thất thần cái gì, còn không mau đi" Đông quý phi trừng lớn hai mắt.
"Nương nương, nương nương tha cho nô tỳ đi, nô tỳ..... nô tỳ...sợ......" cung nữ mạnh mẽ quỳ xuống, cuống quít đập đầu.
"Phế vật, bản cung tự mình đi!" Đông quý phi trừng mắt, đứng lên đi về phía cửa cung.
Trong lúc này, tất cả dân chúng Xích Nguyệt quốc đều đã trở nên hỗn loạn và hoảng sợ.
Từ lúc nhịp trống và tiếng kèn kia vang lên xuyên qua các thành trì, thì trong lòng dân chúng cũng trở nên kinh hoảng theo.
Đã nhiều năm không có chiến sự, nay đột nhiên vang lên tiếng trống trận cấp tốc như vậy, đã triệt để phá tan sự bình tĩnh thường ngày.
Dân chúng ở trong thành trì gần biên quan, suốt đêm thu thập hành lý để chạy trốn. Mấy trăm vạn đại quân của hai nước vây công tiến đánh, người chịu nạn nhất chính là bọn họ ạ.
Chỉ trong một đêm, tất cả dân chúng ở trong thành trì sát nơi biên cảnh đều nhao nhao bỏ chạy, hiện giờ chỉ còn lại một tòa thành trống không người.
Các binh sĩ thủ thành gặp dân chúng chạy trốn, cũng lập tức ném binh khí bỏ chạy theo.
Binh mã chiếm đóng ở biên cảnh nhìn thấy hai nước vây công thì trong lòng cũng chấn kinh, tướng quân vội vàng lên ngựa chạy nhanh về Hoàng Thành báo cáo.
Bọn hắn hiện giờ đều rõ ràng, tình thế này nếu một khi khai chiến, thì với số lượng bịnh mã này không thể nào đủ sức ngăn cản được!
Trong hoàng cung, các đại thần đều vô cùng khẩn trương. Hoàng thượng vào lúc này lại phát bệnh, Lục vương gia thì không quan tâm tới chuyện triều đình, vậy phải làm sao mới tốt đây?
Khắp Hoàng Thành Xích Nguyệt đều nghị luận nhao nhao hết cả lên, ai cũng đều nói Xích Nguyệt lần này mất nước thật rồi.
"Khụ khụ....." Một trận ho khan vang lên, Xích Liên Hoàng ở trên giường ngồi dậy, nhưng trên mặt thì không giấu nổi vẻ buồn bã.
Đại quân hai nước tiếp cận tới, thân thể hắn càng lúc càng không tốt, cũng may tất cả nữ nhân đều đã di rời khỏi hoàng cung. Hiện giờ chỉ còn lại cái thân xác già khọm của hắn,nhưng mà làm sao có thể ứng chiến được sự vây công của hai nước đây.
"Hoàng thượng, các đại thần chờ ở ngoài điện đã rất nhiều ngày rồi" Thái giám đẩy cửa tiến vào bẩm báo lại.
"Để cho bọn chờ, trẫm hiện tại muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút" Xích Liên Hoàng phất tay, ý bảo tiểu thái giám đi ra ngoài.
Đầu óc hắn lúc này vô cùng hỗn loạn, nghĩ mãi cũng đoán không ra, Khương Vân quốc cùng với Đông Liêu quốc vì sao phải tiến công chiếm đánh Xích Nguyệt của hắn.
Tin tức của Triệt thoát ly quan hệ với hoàng cung đã bị phong tỏa, hai nước không thể nào biết được... chẳng lẽ là có gian tế?
Các đại thần ở ngoài cửa, tụ tập bàn tán, có người thì đi tới đi lui, bộ dạng của tất cả mọi người ở đây đều như đang đứng trên đống lửa vậy.
"Thượng thư, ngươi đừng lắc lư ở trước mặt ta nữa, đầu óc ta sắp hôn mê vì ngươi rồi" Trần quan viên nhăn mặt, liếc mắt.
"Aiz, lửa sắp cháy đến nơi rồi, ta sao có thể bình tĩnh được nữa!" Thượng Thư đưa tay vuốt mặt, bất đắc dĩ lên tiếng.
"Các ngươi nói xem, hai nước vì sao lại cùng nhau vây công Xích Nguyệt quốc"
"Còn có thể là vì cái gì nữa? Các quân chủ chỉ sợ đã sớm có ý đồ chiếm lấy Xích Nguyệt, lần này chúng ta chết chắc rồi"
"Hắc, Lý Tư ngươi đây là đang nói cái gì thế, trong bốn nước thì Xích Nguyệt của chúng ta là mạnh nhất, hai nước vây công thì đã sao, nếu như có Lục vương gia xuất chiến, nhất định có thể đánh bại hai nước kia."
"Nói đi nói lại cũng là Lục vương gia, nhưng mà không phải là Lục vương gia đã chặt đứt quan hệ với hoàng thất rồi sao?"
Lời này vừa vang lên, các vị quan viên đều yên tĩnh lại. Đúng vậy, Lục vương gia cùng với cả hoàng thất cắt đứt quan hệ, Xích Nguyệt bây giờ hưng hay vong đều cùng hắn không quan hệ ạ, chuyện này..........
Một đám đại thần chờ đợi ở ngoài cửa cho tới tận trưa, cũng không thấy Xích Liên Hoàng xuất hiện. Sắc mặt ai cũng đều trở nên trầm trọng, không ai ở đây đoán ra được tâm tư của đế vương.
Lục vương phủ.
Một tháng, rất nhiều thị vệ cùng với gia đinh ở lục vương phủ đều bị cho nghỉ việc, hiện giờ vương phủ trở nên vô cùng lạnh lẽo.
Đông quý phi đứng ở trước cửa lớn của Lục vương phủ, nhìn cửa lớn màu đỏ đóng chặt thì hung hăng nắm chặt quả đấm, nhấc chân đi tới.
"Thúy nhi, đi gọi cửa" Dù nàng có làm bao nhiêu việc sai trái, nhưng nàng đối với dân chúng Xích Nguyệt không hề sai. Trên người của hắn là chảy dòng máu của hoàng gia, cho nên hắn không thể nào bỏ mặc sự sống chết của Xích Nguyệt quốc được.
'cộc, cộc' Tiếng đập cửa không ngừng vang lên, nhưng vẫn không thấy người nào đến mở cửa.
Mười phút, hai mươi phút, cửa vẫn như cũ không thấy mở ra.
"Nương nương, nghe nói thị vệ và gia đinh cùng nha hoàn ở trong phụ đều bị đuổi đi, có thể nào là bên trong không còn ai rồi hay không?" Thúy nhi quay đầu nói, đã lâu như vậy mà không thấy ai đến, rõ ràng là bên trong không có người mà.
"Không có người?" Trong lòng Đông quý phi trầm xuống, chẳng lẽ Triệt đã rời Hoàng Thành đi chỗ khác rồi?
"Tiếp tục gõ" Chắc chắn là không, hiện tại lúc này tất cả mọi hy vọng đều đặt ở trên người hắn. Dù cho có phải đào sâu ba thước đất, cũng phải tìm cho bằng được.
Lại mười phút qua đi, cửa lớn màu đỏ rốt cuộc cũng được mở ra, theo sau là quản gia của phủ đi tới.
"Cô nương tìm ai?" Quản gia nhíu mày, giờ mà còn có người tìm tới Lục vương phủ, lá gan cũng không nhỏ ạ.
"Nô tài chết tiệt, gõ lâu như vậy mà sao giờ mới mở cửa, muốn chết sao?" Thúy nhi còn chưa lên tiếng, thì Đông quý phi đã quát lớn.
Quản gia chuyển mắt nhìn Đông quý phi, ánh mắt cũng biến đổi: "Nô tài đáng chết, nô tài vừa mới ở sân sau nên không hay biết Quý phi tới, cho nên mong nương nương thông cảm"
"Ít nói nhảm, Vương gia các ngươi đâu" Nói xong, Đông quý phi nhấc chân đi vào trong phủ.
"Nương nương, vương gia đang bế quan, dù là người nào cũng không gặp" Quản gia chay theo sau bẩm báo.
"Nói, vương gia các ngươi hiện ở gian phòng nào" Đông quý phi chân cũng không ngừng lại, mà hỏi tiếp. Người nào cũng không gặp? quả nhiên là chuyện gì cũng không quan tâm nữa rồi sao?
"Nương nương, người không thể đi" Quản gia ngăn lại Đông quý phi, Tính tình của vương gia tuyệt không thể chọc vào, dù có là Quý phi nương nương thì hậu quả cũng rất nghiêm trọng.
Đối với chuyện Nương Nương gây ra cho vương phi đã khiến tâm của vương gia bị thương tổn, dù vương gia không nói gì nhưng hắn nhìn ra được, chuyện này so với chuyện vương gia bị Huyết Chú gây ra còn đau đớn hơn.
"Tránh ra, nếu hôm nay ngươi dám ngăn cản bản cung, bản cung sẽ lấy mạng của ngươi!" Đông quý phi đẩy mạnh bả vai của quản gia, nhấc chân đi tới trong phòng.
Hoàng cung.
Bây giờ đã là buổi chiều, nhưng vẫn chưa thấy hoàng thượng xuất hiện. Thư tín khẩn cấp ở tám trăm dặm lại truyền tới, mỗi một phong lại làm cho thần kinh của bọn họ căng thẳng hơn.
"Hoàng thượng, cho mời các vị đại thần tới đại điện nghị sự" Đang lúc lo lắng thì âm thanh của thái giám truyền tới.
Các đại thần nghe được hoàng thượng cho gặp, đầu óc nào kịp suy nghĩ gì, chân đã bước thẳng về hướng đại điện mà bước.
"Hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!" Các đại thần vừa vào tới điện đã lập tức cúi đầu, quỳ xuống hô to.
"Đều đứng dậy đi" Xích Liên Hoàng ngồi trên long ỷ lên tiếng.
Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian